Những câu thơ nhuốm vị thiền đưa ta vào cuộc du lịch tâm linh. Chứng tích và sự tích, xưa và nay, hư và thực, tất cả đan quyện sau lớp vỏ thời gian. Tác giả vừa đóng vai người dẫn chuyện, vừa là một người lĩnh xướng kéo ta lúc thì gần lại với cảnh, khi thì lại lùi rất xa, về với tiền nhân. Cứ như thế, trong bước đi u tịch, ta vừa gặp lịch sử lại vừa gặp chính ta. Âm điệu thơ, như một sự chủ ý không muốn có những thay đổi đột biến, nó giữ nhịp như tiếng mõ điểm sương, như giọng ngâm kinh vẳng ra từ biết bao thăng trầm của thế sự.
Tôi muốn thay đổi cách đọc. Chú ý đến toàn cảnh, quan tâm đến âm hưởng tổng quan, nâng niu nhận cái mà tác giả muốn trao, nghe những điều mà người thơ muốn nói. Và tôi hiểu, một tâm hồn luôn rung động với quá khứ hẳn đầy trách nhiệm với hiện tại; say mê với cảnh sắc càng đắm đuối với con người.
Những con người ở vào giao điểm bản lề hai triều đại Đinh – Lê thực là đẹp. Nghĩa càng nặng tình càng sâu. Trước tác giả Hoàng Quang Thuận, đã có nhiều người làm thơ theo kiểu tức cảnh sinh tình. Nhưng cái quý ở Anh là toàn bộ tập thơ gồm 121 bài dành trọn để nói về một cố đô xưa, vừa có sự kỹ càng cụ thể của lịch sử, vừa giàu chất rung động tinh tế của thơ.
Sau Thi Vân Yên Tử, bây giờ là Hoa Lư thi tập, Giáo sư, Tiến sĩ Hoàng Quang Thuận muốn tặng cho chúng ta những phút chấn động linh giác của một nhà khoa học. Những giây phút chớp loé, tức thời, rất dễ vụt biến mất. May mắn thay anh Hoàng Quang Thuận đã kịp buộc giữ những vụt sáng hiếm hoi ấy lại, để hiện hình thành những nụ hoa ngôn ngữ trên tay ta.
Xin cám ơn và chúc mừng Anh.
Hà Nội 10-7-2010
HỮU THỈNH